Trần Khánh Huyền - QTN041 - Lớp 7 - huyện Đơn Dương, Lâm Đồng
Đây là câu thơ khiến em ấn tượng sâu sắc nhất:
“Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời”
Câu thơ này đã gây cho em một ấn tượng sâu sắc. Khi đọc câu thơ này xong em liền nhớ đến cô Nguyễn Ngọc Hiếu. Là một người cô đã từng chủ nhiệm, dìu dắt em, cũng là một người mà em chia sẻ nỗi buồn. Cô là người đã dạy cho em biết nói những gì nên nói, biết khi nào im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác.Người đã dạy cho em biết cười, biết khóc đúng lúc, biết quan tâm đến những người khác.
Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là hành trang vô cùng quý giá để em biết vào đời. Cô cũng là người an ủi, động viên lớn nhất trong những lần vấp ngã của chúng em. Em cảm ơn cô thật nhiều vì tình yêu thương che chở của cô.
Những lời cô đã dạy em nói làm sao kể hết được ân tình. Tự khắc ghi trong tâm trí em. Em sẽ cố gắng trở thành những đứa con ngoan, trò giỏi để xứng đáng với biết bao công sức, ân tình của cô. Chúc cô luôn mạnh khỏe để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.
Bài thi của:
Trần Khánh Huyền