Phàn Thị Lý, lớp 11, Lào Cai
Con xin mở đầu bài viết bằng một câu thơ:
“ Uống nước thì phải nhớ nguồn
Ăn quả thì phải nhớ người trồng cây
Dạy ta biết chữ hôm nay
Thành người có ích công cô ơn thầy”
Câu thơ đã nhắc con phải biết ơn người đã cho mình cuộc sống này, nuôi con khôn lớn , những người đã cho con kiến thức, đã giúp con hiểu biết sâu về cuộc sống, xã hội này.
Và con nhận ra rằng có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người dẫn lối, có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng miệt mài trên ghế Nhà trường.
Thầy, Cô - chỉ hai tiếng thôi nhưng sao thật thiêng liêng, họ không chỉ là những người lái đò tận tụy hết lòng với những bài giảng mà họ còn là những người cha, người mẹ, người anh, người chị đi trước nâng bước, dẫn lối mỗi thế hệ học trò đi qua những chuyến đò đầy khó khăn và thử thách.
Mỗi người thầy giáo, cô giáo là những cây kim chỉ nam, là ngọn hải đăng soi sáng cho các thế hệ học sinh chúng con tìm thấy con đường đi đúng đắn. Không những thế mỗi người thầy, người cô còn là mỗi ngọn lửa ấm áp, sưởi ấm trái tim các thế hệ học trò trước những thử thách của cuộc đời.
Khi nghe Thầy, Cô giảng bài, thỉnh thoảng con lại bắt gặp những nếp nhăn, phải chăng đó là dấu ấn của thời gian, là vết hằn của năm tháng. Những lúc ấy con lại tự nhủ với bản thân mình rằng, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ học tập, rèn luyện, đạt được thành công và hạnh phúc trong cuộc sống thì mới có thể bù đắp cho công ơn Thầy, Cô, mới xứng đáng với những tâm huyết mà Thầy, Cô đã dành trọn cho nghề giáo.
Qua bài viết này và cũng nhân dịp 20-11 con xin gửi lời cảm ơn và lời chúc sức khỏe, thành công trong công việc,…đến mẹ, các thầy cô giáo và quỹ Tony ạ.
Bài thi của:
Phàn Thị Lý