Nguyễn Phương Thanh - QTN044 - Sinh viên năm Nhất - huyện Tứ Kỳ - Hải Dương
Mình đã từng đọc được ở đâu đó một câu thơ khiến mình tâm đắc thế này:
“ Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó
Nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm”.
Lời thơ ấy như mơn man chạm đến trái tim mình, khắc sâu trong mình một nỗi nhớ, một niềm biết ơn vô hạn dành cho cô giáo chủ nhiệm cấp 3 của mình. Cô có một cái tên rất đẹp: cô Nguyễn Thị Thanh Hồng, cái tên đẹp như cái tâm của cô vậy. Bài viết này là lời tri ân sâu sắc nhất mà mình muốn được gửi gắm đến cô.
Cô chính là người thầy vĩ đại nhất trong lòng em. Trước hết, em muốn cảm ơn cô vì những “ánh sáng tri thức bất diệt” mà cô đã dạy cho em, cô truyền cho em những kiến thức quý giá, giúp cho em có niềm yêu thích bất tận dành cho môn Ngữ Văn.
Là một giáo viên dạy văn nên cô tâm lí lắm, cảm ơn cô vì luôn hiểu và xót thương cho hoàn cảnh của gia đình em. Kể sao cho hết nhưng công lao to lớn của cô, cũng chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được hết lòng biết ơn của em dành cho cô.
Cảm ơn cô vì đã dẫn dắt và trở thành một phần tươi đẹp nhất trong những năm tháng thanh xuân của em. Một mùa đông nữa lại về, cũng đã gần tới ngày Nhà giáo Việt Nam. Em chúc cô có thật nhiều sức khỏe, bình an và thật nhiều hạnh phúc. Chúc cô thành công trong sự nghiệp trồng người của mình.
Yêu cô thật nhiều!.
Bài thi của:
Nguyễn Phương Thanh